phim hoa tu dan
Trước khi đi em nói cần yên tĩnh một thời gian, cấm tôi không được đi theo. Mẹ tôi sốt ruột nên hôm sau chạy ra biển với em. Em đã ở đó ba ngày rồi, tôi gọi điện em không bắt máy, nhắn tin cả trăm lần em không trả lời. Phải chi em khóc lóc, mắng chửi, giận dữ… đằng này em chỉ im lặng. Mẹ tôi nói mấy ngày nay em vẫn chơi với con bình thường, mẹ có khuyên gì thì không cãi lại nhưng cũng không trả lời. Em cứ ra bãi biển ngồi như tượng.

Ba hôm nay em chẳng ăn được, thường bị nôn ói. Em vốn bị viêm dạ dày nặng, mấy năm trước có lần bị nôn ra máu, ngất trong toilet, phải mổ cấp cứu cầm máu. Từ đó em ăn uống phải rất cẩn thận, uống thuốc thường xuyên, giờ như thế này không biết có bị lại không. Tôi lo quá! Con trai vô tư chơi đùa nhưng con gái chín tuổi đã biết cảm nhận.

Sáng nay, con gọi cho tôi: "Ba làm xong việc cho nhanh rồi ra đây với mẹ. Đêm qua con dậy di toilet thấy mẹ đang ngồi khóc. Con hỏi thì mẹ nói bị đau bao tử, uống thuốc chút là hết. Mấy lần trước con thấy mẹ đau thì chỉ ôm bụng nằm trên giường thôi, lần này mẹ khóc, chắc là đau nhiều lắm”. Tôi nghe lời con mà chịu không nổi. Em nói đúng, tôi ác lắm. Tôi biết em đau đớn nhưng em lại không muốn cho các con sợ. Em còn dặn trước mắt không được cho ba mẹ em biết, em không muốn họ buồn vì em. Em là thế, lúc nào cũng nghĩ cho người ta.

Mấy hôm nay, không biết bao lần tôi muốn chạy ngay ra ngoài đó, van xin em, nếu không được thì bắt em mang về để tôi chăm sóc, đền bù nhưng bản thân không dám, tính em hiền lành nhưng đã quyết thì khó đổi. Tôi cũng muốn nói cho ba mẹ em, bạn thân của em để mong họ an ủi em mà lại chẳng dám vì em nói cần yên tĩnh. Tôi không còn tự tin vào mình nữa khi đã sai hết lần này đến lần khác. Không biết em có tin tôi chút nào không? Phải chi tôi thú nhận với em ngay từ đầu, phải chi tôi đánh giá đúng lòng tham của người đàn bà kia. Cô ta không muốn một lần tiền, cô ta muốn nhìn vào sản nghiệp nhà tôi, biết mẹ và vợ tôi là người nhân hậu, đem cái thai ra cược. Tôi là một người ngu ngốc. Làm sao vợ tôi bước qua nỗi đau này?

Mấy ngày nay tôi nhớ lại từng kỷ niệm chúng tôi đã trải qua trong 12 năm. Em đặc biệt lắm, lúc nào cũng nhìn ra điểm tốt của người khác. Tôi còn nhớ chuyện chị giúp việc lúc chị mới vào làm, rất chậm chạp và liên tục làm sai. Mẹ tôi la hoài không được nên quyết định cho nghỉ. Em kéo mẹ và tôi vào phòng rồi nhỏ nhẹ khuyên mẹ một lát, cuối cùng kết luận một câu: "Mẹ à! Chị ấy thật thà và chịu làm là được rồi. Tại vì chị đầu óc chậm chạp mới phải đi là osin vất vả, nếu chị đầu óc sáng sủa thì đã đi làm bác sĩ như con rồi còn gì”. Mẹ tôi ngớ ra một lúc rồi bật cười. Thế là chị ấy sống với chúng tôi đến giờ đã tám năm.

Chuyện em sinh con cũng vậy. Bé đầu em sinh rất khó khăn, bác sĩ đỡ đẻ chính là mẹ và dì em. Em đau đớn, vật vã đến 12 tiếng vẫn chưa được, mọi người căng thẳng như dây đàn. Sau khi cơn đau dịu xuống em quay sang nói giọng hài hước: “Mẹ với dì à, truyền thuyết nói Tây Thi khi xưa đau tim nhăn mặt cũng đẹp, nhưng con nghĩ cô ta mà đau đẻ chắc cũng xấu như con bây giờ thôi”. Mọi người cười ầm, em nói tiếp: "Phải vậy chứ, nãy giờ con thấy hai người căng thẳng quá, con sợ hai người mà lên huyết áp thì con bận đẻ, không rảnh cấp cứu cho mẹ và dì đâu” (vợ tôi là bác sĩ chuyên khoa tim mạch). Có ai như em không? Đang đau đến chết mà còn lo trấn an người khác.