Tôi 38 tuổi, chồng hơn tôi ba tuổi, chúng tôi kết hôn được 14 năm, có hai cháu một trai một gái. Tôi là giáo viên còn chồng làm nghề tự do. Anh năng động, hoạt bát, vui vẻ. Khi mới quen gia đình tôi không đồng ý vì ông bà muốn con gái lấy một người có nghề nghiệp ổn định, tôi nghĩ chỉ cần anh thương mình là đủ. Quen được bốn tháng tháng anh giục cưới, bố mẹ thấy tôi cương quyết nên cũng chịu thua, đúng là "cá không ăn muối cá ươn".

Khi tôi sinh cháu thứ nhất được hai tuổi anh bắt đầu chơi bời, nghề của anh làm cũng có tiền nhưng không đưa về cho mẹ con tôi mà đi đàn đúm nhậu nhẹt, sau đó đánh bida có khi thâu đêm suốt sáng. Ở nhà tôi không ngủ được, cứ lo cho chồng, sợ có khi tai nạn xảy ra, ngày ấy không có điện thoại như bây giờ nên không biết đâu mà tìm. Tôi cũng nhiều lần ngọt nhạt nhờ bạn bè, gia đình bên nội khuyên anh nhưng chẳng ăn thua. Khi càng làm được tiền anh lại đi chơi nhiều hơn, rồi đi đánh bài, đi gái. Tiền làm được bao nhiêu anh chỉ lo phục vụ cho bản thân, thậm chí còn nợ nần nhiều người, họ đến nhà đòi tiền tôi mới biết.

Khi con trai được sáu tuổi tôi quyết định sinh đứa thứ hai với hy vọng anh có trách nhiệm hơn với gia đình nhưng không phải vậy. Có bầu tôi nghén phải nằm viện, gọi điện cho anh cũng không được, may mà có người bạn ở bệnh viện nên cô ấy đã giúp đỡ. Đến lúc thai được tám tháng tôi lại nghe tin anh tiếp tục cặp bồ với người phụ nữ khác. Quá đau khổ nhưng vì đứa con trong bụng tôi đã cố gắng vượt qua. Tiền anh chẳng mang về một đồng cho mẹ con tôi, tôi đã phải cố gắng chắt chiu chi tiêu trong số lương ít ỏi. Hai bên nội ngoại cũng không thể giúp gì được vì đều nghèo.

Cứ thế tôi một mình nuôi hai đứa con và nghĩ rằng do số phận. Bất ngờ tôi biết được tin về người yêu cũ của mình, biết anh thành đạt và yêu thương vợ con, tôi cũng cảm thấy chạnh lòng và hối hận, thậm chí có chút xao lòng vì ngày xưa mình đã bỏ đi một người tốt thế. Dù vậy giờ chúng tôi không làm gì có lỗi với gia đình hai bên, chỉ thỉnh thoảng gọi điện, nhắn tin hỏi thăm bởi cả hai xác định ai cũng có gia đình riêng.

Rồi chồng phát hiện những tin nhắn trong điện thoại của tôi, anh làm um lên, cho rằng chúng tôi có quan hệ với nhau. Thú thực tôi và người cũ chưa gặp nhau, tôi cũng nghĩ chỉ là những lời hỏi thăm bình thường nên mới không xóa tin nhắn. Anh dùng những từ không thể chấp nhận được để chửi tôi. Tôi càng thất vọng về người chồng của mình. Anh vẫn đi chơi như mọi khi, tiền làm được bao nhiêu nướng hết vào bài bạc, gái gú.
phim lam dau nha giau
Gần đây tôi phát hiện anh cặp bồ với một phụ nữ đã bỏ chồng, cùng đánh bạc với anh. Khi tôi phát hiện, anh nói những người trước anh chỉ quen vớ vẩn chơi bời, còn lần này anh thương cô kia thật lòng. Tôi nghĩ đến nước này cũng chẳng tiếc gì nữa, đơn phương ly hôn ra tòa. Trong một tuần chờ ngày ra tòa anh bỗng quay sang khóc lóc, van xin tôi tha thứ. Anh còn đòi tự tử, tôi mặc kệ. Ngày ra tòa tôi lại mềm lòng tha thứ vì nghĩ đến hai đứa con, bởi trong lớp tôi chủ nhiệm có gần chục cháu bố mẹ bỏ nhau, nhìn các cháu rất tội. Tôi nghĩ nếu bỏ chồng, con tôi cũng như thế.

Khi bước ra khỏi tòa án về nhà anh trở thành con người khác hẳn, đi làm về là đi chợ, nấu ăn, tắm rửa cho con, những việc trước kia chẳng bao giờ anh làm. Anh nói từ nay sẽ không bao giờ làm khổ tôi nữa. Nhưng đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời; được ba tuần anh tốt với mẹ con tôi, giờ lại đâu vào đấy, sáng sớm đi đến tận nửa đêm mới về, thậm chí qua đêm. Anh coi nhà như nhà trọ, thích thì về mà không thích thì thôi, tiền cũng không mang về cho mẹ con tôi một đồng nào.

Mọi người đều ủng hộ tôi ly hôn bởi chẳng có ai vô trách nhiệm như anh. Không phải bản thân không đủ can đảm mà vì nhà chúng tôi đang ở là nhà của anh, nếu tôi bỏ thì chỉ đi ra tay không. Tôi không có đủ tiền để mua nhà khác vì lương không được bao nhiêu, nuôi hai đứa con cũng chật vật lắm rồi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, có nên tiếp tục sống với người chồng như vậy không? Nếu tiếp tục tôi phải làm sao?