phim thien ha de nhat tieu
Ba năm cấp ba tôi sống nhờ rất nhiều vào sự yêu thương, động viên của các thầy cô, bạn bè cùng lớp, cùng trường. Có những lúc ôm gối ngồi khóc trong góc phòng vì những khó khăn, vất vả cứ lớn dần lên từng ngày. Hết cấp ba tôi muốn thi đại học, ba mẹ chẳng nói gì, chỉ bảo nếu cảm thấy học được thì đó là điều tốt. Giá như chỉ vậy thôi thì may mắn cho tôi quá, dễ dàng quá nhưng tôi lại một lần nữa chống đối với sự phản ứng gay gắt từ họ hàng, anh chị em của ba. Họ nói con gái không cần học nhiều, nói ba mẹ chiều tôi thành hư.

18 tuổi tôi không ngồi khóc khi bị mọi người đàn áp nữa, tôi trở nên ghê gớm, gai góc để bảo vệ mình. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi nói rằng họ không đủ tư cách xen vào cuộc đời tôi. Có thể tôi là đứa hỗn láo nhưng chẳng còn cách nào khác. Vào đại học, tôi vẫn phải tự lo tất cả những khoản tiền liên quan, vẫn phải gửi về phụ ba mẹ nhưng không thấy sợ bằng những lời cay đắng đó. Thật may mắn khi tôi được mọi người yêu quý, giúp đỡ. Với sự chăm chỉ, tôi đủ tiền để trang trải mấy năm học hành, có tiền mua thuốc bổ và trị bệnh cho mẹ sau những năm tháng gom góp tiền đi làm thêm.

Đến giờ tôi tốt nghiệp với tấm bằng khá, chuẩn bị đi làm, mẹ đã khỏe hơn trước rất nhiều. Những thứ nhỏ nhoi tôi có chẳng là gì nhưng nó đáng giá bằng cả quãng thời gian học trò, sinh viên ăn chơi hồn nhiên thay vì phải mải miết kiếm tiền như tôi. Tôi nghĩ có khóc cũng chẳng ai thương mình nên phải mạnh mẽ sẽ khiến cuộc sống tốt hơn. Tôi chia sẻ chỉ mong các bạn, các em có hoàn cảnh khó khăn hãy mạnh mẽ lên nhé, sẽ không có gì là không thể, chỉ cần bạn mong muốn đạt được. Nước mắt không đánh đổi được tương lai mà chỉ làm nó tồi tệ hơn thôi.